-‘๑’- forum A2 -‘๑’-
-‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’-
>> Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
>> Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
===========================================
-‘๑’- forum A2 -‘๑’-
-‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’- -‘๑’-
>> Đăng nhập : Bạn đã có tài khoản ở forum click vào để gõ ID và password.
>> Đăng ký : Bạn chưa có tài khoản ở forum, đăng ký 1 tài khoản để tham gia thảo luận.
===========================================
-‘๑’- forum A2 -‘๑’-
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

-‘๑’- forum A2 -‘๑’-


 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 

 

 DƯƠNG HOÀI BẢO!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
DƯƠNG HOÀI BẢO! I_icon_minitimeThu Jan 19, 2012 12:58 pm

tambiet
tambiet
thư ki'
thư ki'

Hiện đang:

Nam
Tổng số bài gửi : 238
Join date : 17/04/2010
Age : 28
Đến từ : A2

Bài gửiTiêu đề: DƯƠNG HOÀI BẢO!

 
DƯƠNG HOÀI BẢO!
Truyện ngắn mới viết nè:
'' Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi''
Nắng vàng rực rõ trên những rặng dừa xanh, rì rào trước gió. Buổi trưa, trời trong xanh và cao vời vợi, những đám mây trắng như chẳng muốn bay đi, lửng lơ ,lơ lửng giữa lưng chừng trời. Khung cảnh sao mà bình yên quá!
Tôi ngồi trên lan can, tay vịn cái cột có biển báo '' đường đang sạt lỡ'', mắt nhìn về phía bên kia con kênh. Kể từ ngày anh Hai tôi lập gia đình và ra ở riêng, chủ nhật nào tôi cũng đến chơi với anh và chị dâu. và như một thói quen,ăn cơm trưa xong là tôi lại ra đây ngồi. Nhà anh tôi trên bến Phú Định- nơi có những rặng dừa xanh mọc giữ đất trên con kênh đen. Tôi cũng chẳng biết con kênh này tên gì nữa, chỉ biết rằng kênh Lò Gốm đổ nước ra đây, nên tôi vẫn hay gọi nó với cái tên mà nhiều người nghe lạ hoắc : kênh Lò Gạch!
Con kênh Lò Gạch này nước không trong xanh như bao bản tình ca mà tôi thường nghe. Nước kênh đã bị ô nhiễm khá nặng rồi nên nó mang 1 màu đen tuyền, đôi lúc nổi bọt trắng, mỗi lần thủy triều lên, con kênh như dạy sóng , bốc mùi khá nặng. Dĩ nhiên là không phải tôi ngồi đây để ngửi cái mùi nồng nặc ấy. Điều mà tôi quan tâm chính là phía bên kia bờ kênh - đường Mễ Cốc.
Ngay lần đầu đặt chân tới đây, tôi đã vô cùng thích thú khi nhìn sang phía bờ bên kia. Một đồng cỏ xanh, bao la, trải dài, nhìn thật là thích mắt. Tôi ước ao được 1 lần đặt chân lên thảm cỏ xanh rì, mượt mà đó và nếu có thể tôi sẽ nằm dang tay trên ấy, ngửa đầu nhìn bầu trời. Tự nhiên tôi nghĩ về tuổi thơ, cái lúc mà tôi theo đám bạn chăn trâu chơi trò đánh trận giả bằng cỏ lau hay những buổi chiều đi thả diều. Cái cảm giác kéo 1 chú diều chạy ngược gió để sung sướng nhìn nó bay lên cứ như ta đang nâng cả bầu trời. Tôi thả dây hết cỡ rồi cột nó vào một gốc tre, gối đầu lên mô đất cao, ngửa mặt nhìn những cánh diều bay lượn cùng tiếng sáo ngân nga trong chiều lộng gió...
Cảm giác lân lân khắp cơ thể, tôi dang tay ra như đón cả vũ trụ, quên cả việc tôi ngồi trên thành cầu, vừa buông tay ra , tôi liền ngã nhoài ra phía trước.Hoảng hốt cực độ, rớt xuống kênh coi như tiêu đời, tôi không biết bơi, mà nước sông hôi lắm cũng đủ làm ta chết ngạt rồi, chưa kể biết đâu có con cá sấu ở dưới, đớp 1 phát là mất mạng. Nghĩ đến đó tôi nhắm tịt mắt vì sợ hãi.
Ờ, nhưng mà tại sao tôi lại chưa rớt xuống nhỉ? Chẳng lẽ tôi đã chết rồi sao?Không, không lẽ nào , tôi còn yêu đời lắm.
- Suýt tí nữa là em rớt xuống dưới rồi, làm gì mà bất cẩn dữ vậy em trai tôi!
Mở đôi mắt tròn xoe ra, hên quá, tôi vẫn còn sống, thì ra anh tôi đã kịp tóm cổ áo tôi lại, hú hồn. Anh tôi tóm tôi giống như người lớn nắm cổ 1 đứa con nít ,mặc dù tôi đã 17 tuổi rồi.
- Buồn ngủ thì vô ngủ đi em, ngủ gật ở đây nguy hiểm lắm!
Tôi lí nhí :''Dạ'' rồi ngồi dậy, chợt 1 thoáng suy nghĩ lóe lên trong đầu:
- Anh Hai ơi, chiều cho em mượn thuyền để sang kia chơi nha!
Anh nhìn tôi âu yếm và mỉm cười thật nhẹ, đôi mắt long lanh lắm:
- Ừ , nhưng anh nghĩ em đi bộ sẽ vui hơn đó!
Tôi nhăn nhó:
- Anh giỡn hoài, em đâu phải thần tiên đâu mà đi trên mặt nước chứ!
Tôi chu miệng hờn dỗi. Anh cau mày, cốc tôi 1 cái:
- Cu cậu à, đi xuống vài chục bước có cây cầu sắt bắc qua kênh đó, ở đây cũng nhìn thấy mà , thấy không?
Tôi nhìn theo hướng tay anh chỉ, đằng sau những hàng dừa quả có 1 cây cầu , tôi sung sướng reo lên: Thế thì tốt quá!
*********************************
***************
**********************************
Tôi ngồi trong nhà , háo hức chờ , tôi đang chờ chiều. Và cuối cùng chiều cũng đến , tôi vội vàng chạy vù ra khỏi cửa , chỉ ngoảnh đầu lại chào: Em đi nha anh Hai, chị Hai!
Cây cầu cũng gần , tôi chỉ chạy chốc loáng là tới nơi. Cây cầu được làm bằng sắt , trông cũng đã cũ kĩ lắm rồi. Những người đi bộ bước trên đó nghe rõ từng tiếng cót két, tôi sởn cả da gà , tôi vốn sợ độ cao mà.
- Bạn ơi , tránh ra cho mình đi.
Giật mình quay lại , tôi thấy một cô gái và chiếc xe đạp của cô ấy. Cô mặc chiếc áo khoác đen, trùm mũ lên đầu, đeo khẩu trang dễ thương , thế mà lúc đầu tôi cứ tưởng thần chết chứ.
- Ờ , xin lỗi.
Tôi né sang 1 bên. Cô gái với vóc dáng nhỏ nhỏ , lùn lùn , xinh xinh nhất chiếc xe đạp lên , bước từng bậc từng bậc thang cầu, chắc cô ấy muốn qua bên kia ,tôi nghĩ. Lên tới cầu, cô đặt chiếc xe xuống , dắt bộ. Nhịp thở của cô gái như dồn dập , có lấm tấm vài giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt ửng hồng, chắc mệt lắm. Tới lúc dắt xe xuống cầu, cô gái nhìn có vẻ lo âu. Chẳng ngần ngại , tôi vịn ngay chiếc xe:
- Để tôi giúp cho , không được từ chối đấy nha.
Cô gái phì cười. Tôi ôm chiếc xe , dắt từng bước xuống. Tôi đặt chiếc xe xuống đất , đá chóng , rồi vừa chạy vừa ngoảnh mặt lại cười:
- Khỏi cám ơn nha!
****************************
Bên đây gió thổi mang mùi đồng nội thơm phứt , tôi sung sướng leo lên gò đất cao nhất, dang tay đón một đồng cỏ mượt mà:
''Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn''
Tôi hít thật sâu cho căng đầy lồng ngực. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy tâm hồn phơi phới như vậy. Ở thành phố ồn ào , tấp nập riết rồi cũng nhàm chán , nên đến đây tôi vô cùng thích thú. Cỏ xanh , mây trắng , trời trong, hoa lau đỏ hồng , phi lao đung đưa trước gió, những dây rau muống mọc vươn dài trên bãi cát , nở những bông hoa tim tím. Tất cả làm tôi choáng ngợp. Tôi ngắt 1 bông hoa dại để ngửi. Sao mà tôi thấy tôi giống con gái quá, nếu tôi là con gái thì chắc phải là 1 tiểu thư hay mộng mơ, nhưng rất tiếc tôi không phải là con gái.Bỗng có tiếng nói sau lưng:
- Ai cho ngắt hoa của nhà tôi đó?
Tôi quay lại , con nhỏ này giọng hách dịch quá , mà cũng nhỏ nhỏ lùn lùn giống cô gái lúc nãy thế nhỉ.
- Ơ, bạn là bạn lúc nãy hả?
- Ai cho ngắt hoa nhà tôi , trả lời mau?
Không ngờ hoa dại mà cũng có chủ.
- Tại tôi thấy hoa đẹp nên tôi....
- Nhảm nhí!
Trời ạ, khó ưa hết sức, tôi tức muốn điên lên được.
- Đẹp thật mà ,ở đây dễ chịu ghê ha?
- Sến quá đi , tôi không thích sến đâu! Về đi.
Tôi bị đuổi , đau khổ thật, một sự thật phũ phàng, tôi mới giúp bạn ấy vậy mà... Tôi lủi thủi từng bước và suy nghĩ , họ giống nhau thật, chỉ có điều cô gái kia mặc áo khoác đen còn cô gái này mặc đồng phục trường Mạc Đĩnh Chi thôi.
- Ê bạn gì ơi , mình giỡn chơi thôi mà.
Cô gái cười khúc khích. Tôi quay lại lạnh lùng:
- Tôi không giỡn.
-Cám ơn bạn chuyện lúc nãy nha!
Tôi nhìn cô gái , nụ cười nở trên khuôn mặt thật dễ thương. Lúc nãy tôi không nhìn rõ , còn bây giờ mới thấy bạn ấy thật xinh. Đứng giữa đồng cỏ chẳng khác gì hoa phong lan giữa đồng nội. Buổi chiều lộng gió khiến cho mái tóc dài mượt mà tung bay, bạn ấy đưa tay vuốt mái tóc. Tôi thấy lòng xao xuyến:
- Bạn tên gì?
-Mình tên Mễ Cốc , thế còn bạn?
Con nhỏ này , mình hỏi đàng hoàng mà nó trả lời tào lao. Mễ Cốc là tên đường chứ có phải tên nó đâu. Đã vậy thì:
- Tôi tên Phú Định, tôi với bạn giống nhau đó. Bạn là Đường Mễ Cốc còn tôi là Bến Phú Định hi hi.
Cô gái bưng miệng cười , rồi chợt ngó đâu đó , vẫy tay chào tôi rồi chạy vào con hẻm nhỏ, chắc là ba mẹ gọi. Trời cũng gần tối rồi , tôi cũng về nhà.
***************************************
***********************
**************************************
- Đi chơi vui không em?
- Dạ , vui anh Hai!
_ Tắm đi rồi ăn cơm , chị dọn rồi nè.
Chị Hai tôi nói. Sau bữa cơm , tôi lại ra thành cầu ngồi. Anh Hai sợ tôi té ,ra ngồi kế bên. Tôi phút chốc nghĩ về Mễ Cốc, về cuộc gặp gỡ của 2 đứa chúng tôi, tôi thấy lòng sao mà nhẹ lắm. Rồi 2 anh em tôi lẵng lẽ nhìn bầu trời đêm lấp lánh, rực rỡ những ánh sao đủ dạng. Từ phía đằng Đông. có một ngôi sao lập lòe rồi chợt tắt.
Tôi nhìn sang anh Hai tôi , anh đang ngước nhìn bầu trời. Khuôn mặt anh sao mà hiền từ quá , cái sống mũi cao , làn da ngăm ngăm. Anh từng là chiến sĩ giữ đảo Trường Sa. Mấy tháng trước , có cơn bão lớn ập vào nơi anh canh gác. Lúc đó ,anh cùng đồng đội ra sức cứu người, do sơ kiệt sức anh bị ngã xuống biển , mất hút giữa đại dương xanh thẳm đang gào thét dữ dội. Ai cũng tưởng rằng anh đã mất , thế mà vài ngày sau anh lại xuất hiện ,cùng đồng đội hoàn thành nhiệm vụ của người lính đảo nơi đầu sóng ngọn gió.
Anh Hai nhìn tôi âu yếm , anh đặt bàn tay nham nhám vì chai gầy lên vuốt tóc tôi. Tôi mơ màng , tôi thấy bóng anh nhạt dần , xa vời....
***************************************
********************
*******************************************
Tôi mở đôi mắt tròn xoe , một khuôn mặt hiền từ , bàn tay nham nhám vì chai gầy đang vuốt tóc tôi nhưng đó không phải là anh , mà đó là mẹ. Tôi thều thào:
- Anh Hai đâu rồi mẹ?
Mẹ tôi , nhìn đâu đó , rồi rươm rướm nước mắt , đôi mắt long lanh hai hàng nước mắt nóng hổi chạy dài trên má. Tôi cũng không kiềm được nước mắt , tôi thấy sống mũi cay cay rồi chỉ kịp kêu khẽ 2 tiếng :Anh Hai!
Tối hôm đó tôi bị sốt cao, tôi thấy bóng mẹ mơ màng...
Không , không thể nào , không lẽ. Tôi lại mở đôi mắt thêm một lần nữa. Mộtkhuôn mặt hiền từ, bàn tay lại vuốt tóc tôi , tôi lại thấy mẹ. Tôi cố mở mắtthật to xem đây có phải sự thật không. Mẹ tôi mỉm cười:
- Ngủ sao không bật quạt máy hở con , lỡ bị muỗi cắn rồi sốt xuất huyết nữa thìsao!
Tôi cố nói chậm rãi , thật khẽ:
- Anh Hai đâu rồi mẹ?
Mẹ tôi ngạc nhiên nhưng rồi chợt hiểu:
- ''Anh Hai'' mẹ để trên đầu tủ đó con.
Tôi bất ngờ với câu trả lời của mẹ , tôi ngồi bật dậy , với tay lên đầu tủ ,tôi chạm được một quyển sách đã cũ: Anh Hai. Tôi thở dài , thì ra chỉ là một giấc mơ , vừa là ác mộng nhưng cũng đẹp. Đầu tôi vẫn còn khá nặng khi vừa tỉnh giấc.
- Anh Hai cho em tiền mua bánh đi!
Tôi giựt mình, quay lại , thì ra thằng Quốc em tôi nó gọi.
- Tiền cái con khỉ , vô học bài , nhanh lên không tao đá chết bây giờ , mày là chúa xin tiền.
Nó ụ mặt , buồn bã đi vào trong.
************************************
**********************
************************************
Tôi đem giấc mơ viết thành một câu chuyện ngắn và mời bạn bè đọc. Tôi nhận được phản hồi tốt từ mọi người , ai cũng xúc động và có người đã khóc. Đến lượt Ngọc Nguyên, cô ấy lặng người hồi lâu rồi nói:
- Sến quá đi , tôi không thích sến!
Câu nói như chọc vào trái tim tôi , câu nói gần gũi và quen thuộc như đã in sâu vào tiềm thức của tôi. Nguyên chạy đi , tôi vội vàng đuổi theo. Nguyên dừng lại trước gốc cây phượng già , thút thít. Tôi khẽ lại gần ,chạm vào bờ vai Nguyên.
- Bạn khóc đấy ư Nguyên?
- Tại sao cậu lại biết , anh tớ đã mất trong cơn bão ấy , cậu ác lắm Bảo à.
Nguyên khóc to hơn , nước mắt lăn trên đôi má ửng hồng. Tôi ngỡ ngàng , trái tim tôi như ngừng đập. Người Anh Hai mà tôi mơ là anh của Nguyên sao? Con Mễ Cốc chính là Nguyên? Tôi xót xa nhìn ra sự thật.
- Mình xin lỗi, Nguyên đừng buồn nha.
Tôi nhẹ nhàng đưa đầu Nguyên tựa vào vai tôi, 2 đứa lẵng lặng đứng giữa sân trường vằng. Có cơn gió nào thoảng qua, những lá me xanh rơi vãi mọi nơi ,vài chiếc lá vàng khẽ rơi...
Vẫn còn đó những người hi sinh thầm lặng vì tổ quốc, họ đã đổ máu cho mùa xuân của dân tộc. Và trong mùa xuân xinh đẹp năm nay , tôi vẫn nhớ.......
---------THE AND----------------




DƯƠNG HOÀI BẢO! I_icon_minitimeThu May 17, 2012 6:17 pm

Kelly Love
Kelly Love
chủ tịch hội đồng quản trị
chủ tịch hội đồng quản trị

Hiện đang:

Nữ
Tổng số bài gửi : 1117
Join date : 06/05/2009
Age : 28
Đến từ : 9/2 No.1

Bài gửiTiêu đề: Re: DƯƠNG HOÀI BẢO!

 
hay wá.... hihi lâu gùi hok zô forum... h hình như hok ai onl nữa nhỹ




 

DƯƠNG HOÀI BẢO!

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất